Top 6 Môn thể thao kỳ lạ nhất trên thế giới

Bóng chuyền trên đệm hơi

Bóng chuyền trên đệm hơi (hay còn gọi là Bossaball) có xuất xứ từ Tây Ban Nha và hiện đang phát triển khá mạnh ở châu Âu cũng như các quốc gia Nam Mỹ. Dù ở Việt Nam, bộ môn Bossaball vẫn còn xa lạ với nhiều người, nhưng nó đã bắt đầu xuất hiện tại Đồng Tháp và nhận được sự quan tâm của nhiều người. Được biết, môn Bossaball được phát minh bởi Filip Eyckmans, một người Bỉ sống ở Tây Ban Nha. Đến năm 2004, Bossaball đón nhận sự hưởng ứng rất lớn ở Bỉ và Hà Lan trước khi trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu trên các bãi biển ở Tây Ban Nha. Hiện tại, môn Bossaball đã xuất hiện ở rất nhiều nước châu Âu và các quốc gia Nam Mỹ. Ngoài ra, trên thế giới, những nhà chuyên môn bóng chuyền cũng đã hình thành giải World Cup Bossaball thu hút rất nhiều quốc gia tham dự.

Sân thi đấu của môn Bossaball được thiết kế hoàn toàn bằng những tấm đệm hơi để các VĐV có thể bật nhảy dễ dàng. Ở mỗi phần sân còn được đặt thêm một tấm bạt có lò xo nằm sát lưới giúp người tấn công nhún người lên cao dứt điểm. Trong môn bóng chuyền hơi bossaball, mỗi đội có từ 4 – 5 người, trong đó chủ công luôn túc trực trên tấm bạt lò xo để thực hiện các pha dứt điểm. Khi chơi môn bóng chuyền này sẽ sử dụng chân, tay và sàn đấu là thảm hơi nên việc di chuyển khá khó khăn. Để có thể chơi tốt, mỗi người phải hội tụ nhiều kỹ năng, từ bóng chuyền, bóng đá cho đến thể dục dụng cụ hay cả võ thuật. Luật chơi cơ bản dựa trên luật thi đấu bóng chuyền nhưng mỗi đội Bossaball có 5 lần chạm để giữ bóng. Độc đáo hơn, mỗi người chơi có thể được 2 lần chạm bóng liên tiếp nếu tiếp xúc bóng bằng các bộ phận cơ thể khác nhau. Người tấn công được ví như một nghệ sĩ thể thao bởi phải sở hữu nhiều kỹ năng và sự nhạy cảm độ cao để nhún bạt lò xo bật lên lưới đón đường chuyền bóng của đồng đội.

Điểm nổi bật của môn Bossaball là người chơi phải nhún nhảy liên tục trong thời gian thi đấu, thế nên việc tiêu hao năng lượng rất lớn. Bên cạnh đó, việc cho phép được kết thúc bóng bằng nhiều bộ phận trên cơ thể đã giúp người chơi cảm thấy hứng thú với loại hình vui chơi này. Ngoài ra, với sân đấu là các tấm thảm hơi nên các VĐV sẽ cảm thấy an toàn hơn khi thực hiện các động tác mà không phải sợ những chấn thương.

Quidditch

Những ai đọc bộ truyện Harry Potter của nhà văn J.K. Rowling chắc chắn chẳng lạ gì môn Quidditch của các học sinh trường Hogwarts. Giờ nó đã xuất hiện ở ngoài đời. Đương nhiên, những người chơi không thể cưỡi chổi bay trên không như các nhân vật trong truyện. Người chơi cũng có chổi, cũng phải ngồi lên nó, không được bỏ ra trong suốt trận đấu, nhưng mà phải chạy chứ không bay. Phiên bản các trận đấu dưới mặt đất tuân thủ theo mọi quy tắc đã được đề cập tới tại Hogwarts, nhưng với một ngoại lệ, đó là Golden snitch – quả bóng vàng có đôi cánh sẽ do một người mặc áo vàng nắm giữ. Người hâm mộ cho biết Quidditch phiên bản mặt đất là kết quả của sự pha trộn giữa môn bóng đá và bóng bầu dục khi 7 cầu thủ của mỗi đội cố gắng để ném trái bóng qua một chiếc vòng nhỏ ở cuối phần sân của đối phương.

Đọc Thêm:  Top 7 Cầu thủ có tốc độ nhanh nhất ở Ngoại hạng Anh mùa này 2016

Môn Quidditch này được Xander Manshel, một sinh viên người Anh tại trường cao đẳng Middlebury tại bang Vermont, Mỹ, đề xuất và đã được đưa vào thi đấu từ năm 2005. Hiện nay tại Mỹ có khoảng 400 trường Đại học và hơn 300 trường phổ thông đã thành lập đội Quidditch và Hiệp hội Quidditch liên trường – được hình thành vào năm 2007 – sẽ đứng ra tổ chức giải đấu. Giải Quidditch World Cup hàng năm là một sự kiện thể thao khá lớn tại Mỹ, với các vận động viên đến từ 16 tiểu bang và 46 trường cao đẳng tập trung tại New York để cùng nhau tranh tài.

Đua giường ngủ

Cuộc đua giường được “sản xuất” tại thị trấn Knaresborough thuộc vùng Yorkshire, miền Bắc nước Anh vào năm 1966. Ban đầu, với địa hình sông núi hữu tình của địa phương, những nhà tổ chức nghĩ đến hàng trăm ý tưởng khác nhau hình thành sự kiện như đua xe ngựa, đua bè, leo núi… Nhưng sau đó, chẳng hiểu bàn bạc thế nào họ lại quyết định đem những chiếc giường ra đường để đua biến thành một sự kiện thể thao cộng đồng nổi tiếng thế giới.

Giải đua đầu tiên vốn chỉ dành cho lực lượng quân đội, hải quân Anh và thủy quân lục chiến Mỹ nhưng sau đó mở rộng cho tất cả đối tượng. Tuy nhiên, việc mở rộng đối tượng không đồng nghĩa đua giường trở thành một cuộc thi giải trí bởi các đội tham gia phải trải qua nhiều thách thức và hiểm nguy. Theo quy định, mỗi đội đua gồm 7 người, trong đó 6 người (đội nam, đội nữ hoặc đội nam lẫn nữ từ 8 tuổi trở lên) đẩy, kéo giường lăn bánh, người còn lại là “hành khách” nằm trên chiếc giường. Các tay đua của mỗi đội nếu muốn trở thành “siêu sao giường ngủ” phải hội tụ kỹ năng toàn diện: sức mạnh, sức bền, chạy marathon, bơi lội và biết làm việc theo nhóm. Họ sẽ đẩy chiếc giường đúng chuẩn theo luật của cuộc thi (kích thước tối thiểu 1,75 x 0,75 m, tối đa 3 x 1,35 m và chiều cao tối đa 3 m; 4 bánh có đường kính không vượt quá 250 mm; phao…) vượt qua quãng đường dài gần 4 km, xuất phát từ trung tâm thị trấn. Sự căng thẳng và kịch tính luôn hiện hữu suốt quãng đường đua khi những chiếc giường lạ mắt băng qua công viên, danh lam thắng cảnh với những khúc cua vuông góc, leo lên những con dốc thẳng đứng gồ ghề đá sỏi rồi lội qua con sông Nidd lạnh giá rộng hơn 18 m luôn có nước chảy xiết trước khi về đích.

Đọc Thêm:  Top 7 Chuyên gia không chiến tốt nhất tại giải Ngoại hạng Anh

Sau hiệu lệnh xuất phát, 6 tay đua chính hì hục, mồ hôi nhễ nhại đẩy hoặc dùng dây thừng kéo chiếc giường đạt được tốc độ nhanh nhất hướng về đích. Trên giường, “hành khách” dù được trang bị mũ bảo hiểm và áo phao nhưng luôn trong trạng thái thấp thỏm chuẩn bị tâm thế cho tình huống xấu nhất như: lật giường, đâm lề đường chổng vó lên trời, va chạm với giường đối thủ, chìm xuống sông, tụt dốc… Vì thế, không chỉ có nhiệm vụ la hét cổ vũ cho đồng đội, “hành khách” nằm trên giường còn phải sở hữu một “tinh thần thép” và sự dũng cảm nhất định. Đội hoàn thành cuộc đua với thời gian nhanh nhất sẽ là đội đoạt chức vô địch, trong đó các đội chiến thắng thông thường cán đích trong khoảng từ 12 – 14 phút.

Đá ống chân

Môn thể thao này hình thành từ năm 1636 và là một phần trong khuôn khổ đại hội thể thao Robert Dover Olimpick Games, khi đó môn thi đấu này thậm chí còn bạo lực hơn. Đầu thế kỷ 19, các ngôi làng tại đây thường thách thức nhau qua các trận đấu bạo lực bằng cách đập vào ống chân các đấu thủ bằng búa đập than.

Các đấu thủ mặc chiếc áo màu trắng truyền thống và tất nhồi rơm bảo vệ , bằng mọi cách đá vào ống chân sao cho đối phương không thể đứng dậy sẽ là người chiến thắng. Thông thường, các đấu thủ rời sân với các vết thương bầm tím ở ống chân hãy tự xem mình là người may mắn. Vào thập niên 1950, chấn thương gãy ống chân khá phổ biến, do đó luật thi đấu nghiêm cấm các đấu thủ dùng thép bọc các đầu ngón chân trong những năm về sau.

Đánh gối

Trong lễ hội nước ở Sri Lanka có rất nhiều môn thể thao lạ lùng. Trong đó, môn thể thao được ưa chuộng nhất là môn đánh gối. Hai người chơi ngồi trên cột chênh vênh, mỗi người giữ thăng bằng bằng cách đặt 1 tay ra sau lưng và mục tiêu là phải đánh cho người kia ngã xuống nước.

Đua Đà Điểu

Trong thế giới thể thao liên quan đến cưỡi động vật, đua ngựa được xem là số 1 về hấp lực lẫn tốc độ. Tuy nhiên, theo Daily Mail, nếu nói nét độc đáo và kỹ năng của nài, đua ngựa có lẽ chưa thể vượt mặt cuộc đua chim đà điểu (ostrich racing).

Trường đua đà điểu tương tự như đua ngựa và nài phải trải qua quá trình tập luyện ngồi trên lưng chim để… “phi”. Mỗi vòng đua thường có đến 5 – 7 chú chim xuất phát mỗi lượt và độ dài đường đua giống như ở đua ngựa, con nào về đích đầu tiên sẽ giành chiến thắng. Các con đà điểu đều được gắn một chiếc yên đặc biệt cùng dây cương, còn nài cầm roi, đội mũ bảo hiểm cũng như đều được kiểm tra trước khi tranh tài. Dù “phụ kiện” đều tương tự như đua ngựa nhưng đua đà điểu luôn thu hút và tạo hào hứng, vui nhộn cho khán giả nhờ sự kỳ lạ và độ khó của nó. Ngoài ra, một số giải đấu còn có nội dung đua đà điểu kéo xe.

Đọc Thêm:  Top 7 Vận động viên giàu có nhất thế giới

Theo đánh giá của truyền thông Mỹ, đua đà điểu có độ khó hơn đua ngựa và các loại hình đua cưỡi các loài động vật khác. Bởi tốc độ của một con đà điểu có thể lên đến 70 km/giờ. Vì vậy, mỗi nài đà điểu phải trải qua quá trình khổ luyện để giữ thăng bằng trên lưng những chú chim khá bướng bỉnh. Theo tờ The Sun, nài phải tập luyện những kỹ năng đặc biệt để vô hiệu hóa đôi cánh đà điểu nhằm giữ vững chiếc yên. Điều quan trọng hơn là các nài phải huấn luyện miệt mài để đà điểu phục tùng mình trên đường đua. Đây được xem là yếu tố hàng đầu quyết định thắng – thua ở mỗi cuộc đua.

Các chú đà điểu tranh tài ở các cuộc thi hầu hết có nguồn gốc từ châu Phi. Đây là loài chim không biết bay, sở hữu thân hình lớn nhất trong các loài chim. Cổ và chân đà điểu đặc biệt rất dài và được xem là “ông vua tốc độ” trên mặt đất trong thế giới chim. Từ cuối thế kỷ 19, với khả năng có thể “địu” một khối lượng lớn trên lưng, các cuộc đua đà điểu được hình thành với mục đích giải trí trong một số lễ hội ở Nam Phi và các bang Arizona hoặc Florida (Mỹ). Đến nay, đua đà điểu không những trở nên rất phổ biến tại các địa phương trên mà còn mở rộng đến nhiều nơi trên đất Mỹ, được tổ chức xen kẽ với các cuộc đua lạc đà và ngựa vằn. Theo một thống kê gần đây, những cuộc đua đà điểu ở thành phố Chandler trong lễ hội đà điểu Arizona hồi tháng 3 năm ngoái thu hút đến hơn 100.000 khán giả và du khách từ khắp nơi trên thế giới.

Xem Clip Review, Chia Sẻ Thông Tin Đáng Chú Ý

✅ Top Đánh Giá ⭕ Dịch Vụ Tốt
✅ Top Review Sản Phẩm Tốt
✅ Top Bình Luận Tin Tức Mới
✅ Top Chia Sẻ Kiến Thức Hay
✅ Top Trường Hợp Đúng và Sai
Rate this post

Related Posts

Trả lời